Ngày trở lại

Mình trở lại blog này sau tròn 5 năm quên lãng, nên xin phép được gọi đây là Ngày trở về.

Mình trở về vì chẳng còn nơi nào để đi, để viết, để che giấu nữa, mấy năm qua khắp nơi khắp nẻo khắp chốn, mọi thứ mọi người làm mình mỏi mệt.

Mình vừa gây ra một lỗi lầm lớn, mà thiệt hại có thể lên tới mấy trăm triệu cho công ty.

Sợ hãi, thất vọng và hổ thẹn. Có quá nhiều thứ cảm xúc trong mình lúc này. Đầu mình không căng lên mà nó trống rỗng, trống hoắc, chẳng có gì.

Mình nên làm gì, phải làm gì khi cơn bão ập tới?

Nên làm gì và phải làm gì đây?

Đăng tải tại những gì tôi nghĩ | Bình luận về bài viết này

TRUYỆN NGẮN 1

20151204131632_Gx5NW.thumb.700_0

Nguồn: weibo

Dịch: Thuyền Viễn Xứ

Im lặng là điều duy nhất em có  thể làm. Em không thể đối chọi với anh, lại luôn vô tình làm tổn thương chính  bản thân mình. Em cứ tưởng điều đáng sợ nhất là tình cảm này trở nên quá sâu  nặng, hóa ra em càng sợ anh chỉ coi đây là một trò đùa.

Ngày hai người vẫn còn bên  nhau, Lục Lộ luôn cẩn thận từng li từng tí để ý đến tâm trạng của anh, cô yêu  nhiều tới mức coi anh  là toàn bộ thế  giới của mình. Vốn dĩ Lục Lộ mắc tính tiểu thư, tuy vậy trước mặt anh cô lại  rất biết điều, không hề ham chơi, ngoan ngoãn ở bên cạnh, âm thầm cổ vũ ủng  hộ anh. Ngày tháng trôi qua thật chậm, rất hợp với ý của Lục Lộ, nhưng người  đàn ông kia lại luôn nôn nóng không yên khiến cô cảm thấy rất khó hiểu. Anh  ta nói vì công việc nên bản thân mới như vậy, nhưng thực chất Lục Lộ không  thể hiểu, chính là trái tim chưa ngủ yên của anh ta.

 

Lục Lộ gặp anh ta trong  buổi sinh nhật của bạn của một người bạn.  Người bạn tốt đó nói cô an phận quá, chẳng nhìn thấy có chút tương lai nào,  sao mà tiến lên nổi, quá phí hoài cho một cô gái còn son sắc mà cứ nằm nhà  tới mốc meo. Lục Lộ lại thấy rằng độc thân cũng tốt mà. Đi dạo, xem phim, dọn  nhà, tất cả đều rất tốt đẹp đó thôi. Nhưng mà người bạn ấy lại không nghĩ như  vậy, cô ấy cho rằng nhân lúc bản thân vẫn còn trẻ trung phơi phới, nhất định  phải tận dụng hết cơ hội để hưởng thụ mọi vui vẻ của đời người, vì thế mới  kéo cô tới đó chơi. Đến nơi đẩy của bước vào, phòng KTV chỉ toàn mùi khói  thuốc, trên bàn la liệt những chai bia, đèn led đủ màu lấp lánh, nhập nhoạng  mờ ảo, nam nữ thanh niên lạ mặt chen chúc nhau ngồi trên ghế, Lục Lộ bỗng  thấy khó chịu với cảnh này, chỉ muốn bỏ đi ngay tức khắc, lại bị bạn tốt kéo  ở lại, ngay sau đó thì thầm bên tai cô:

“Cậu đừng bất lịch sự như  thế chứ, tốt xấu gì cũng phải đợi tớ qua bên kia chào hỏi chúc rượu một câu  đã!”

Lục Lộ đành miễn cưỡng tìm một chỗ ngồi  xuống, vô tình nghe thấy ai đó đang hát bài Nghe tiếng mưa rơi của Châu Kiệt  Luân. Mới đầu nghe cứ tưởng đang phát bản gốc, ai ngờ nghe kỹ mới phát hiện  ra thật sự anh chàng này hát quá giống Châu Kiệt Luân, khiến Lục Lộ không  ngừng khen ngợi trong lòng. Bạn tốt chúc rượu xong quay lại, hỏi cô:

“Thế nào, đã ngắm trúng ai  chưa?”.

Lục Lộ thẹn thùng khẽ đánh  người bạn:

“Cậu nghiêm túc một chút  cho tớ nhờ”.

Người bạn kia cười nói:

“Có sao đâu, chúng ta thân  thiết nhau thế này cậu còn ngại gì nữa. Thích ai thì cứ nói với tớ một tiếng,  hôm nay nhất định phải bán cậu đi mới được.”

Lục Lộ cười đáp:

“Chưa thích ai, nhưng mà  tớ thấy có một người có giọng hát rất giống Châu kiệt Luân.”

“Ai? Ai cơ? Chỉ tớ xem  đi.”

“ À người ngồi thứ tư từ  bên trái sang, mặc áo khoác màu đỏ mận ấy.”

“Rồi, tớ nhìn thấy rồi. Để đi dò hỏi  một chút, cứ chờ tin của tớ đi!”

Bạn tốt vừa nói xong đã đi, nhưng không phải  đi tìm người đàn ông ấy, mà là đi tìm chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay. Một  lát sau người bạn ấy khuôn mặt hớn hở quay lại, nói

“Vẫn còn độc thân nhé, mới  trở về từ Thiên Tân được một tháng thôi, hiện tại đang làm lập trình  viên.”

“Ừ, tớ biết rồi!”

“Hả? Chỉ thế thôi à? Không  qua chào một câu à?”

“Không đi, có quen biết gì đâu.”

“Nhìn tớ đây này.”

Người bạn ấy kéo chủ nhân bữa  tiệc qua chỗ này, lại kéo cả Lục Lộ đi chúc  rượu

“Triệu Diệp, giới thiệu  với cậu hai mỹ nữ ngày hôm nay, đây là Hứa Dĩnh bạn cấp 3 của tớ, còn đây là  bạn thân của Hứa Dĩnh – Lục Lộ. Nào, cạn ly, chúc sức khỏe mọi người.”  Thọ tinh* đi rồi, Lục Lộ bị Hứa Dĩnh lôi kéo trao đổi wechat với Triệu Diệp  một hồi mới trở lại chỗ ngồi.

*Thọ tinh: chỉ người sinh nhật

Nói chuyện qua wechat một thời  gian, hai người họ bắt đầu gặp gỡ nhau ngoài đời, thường xuyên qua lại, chẳng  mấy chốc mà trở nên thân quen. Lục Lộ cảm thấy anh chàng này cũng khá ổn, rất  ra dáng đàn ông, lại còn vô cùng lịch sự, không giống với đám bạn kia của cô.  Lúc đi ăn anh sẽ chủ động kéo ghế, gắp thức ăn giúp cô, lại còn đôi lúc rót  bia, rót rượu Dương Mai hoặc rượu vang cho cô nữa. Sau này mới hỏi sao khi ấy  lúc nào đi ăn anh cũng gọi rượu vậy, anh trả lời:

“Bởi vì có tí men lá gan  mới lớn hơn được một chút. Bình thường anh ít nói lắm, uống một chút rượu vào  là sẽ nói nhiều hơn, không sợ sẽ chỉ ngượng ngùng ngồi đó với em.”

Câu trả lời này khiến Lục Lộ  bật cười, cô nói:

“Ngày thường em cũng chẳng  nói chuyện mấy. Số câu em nói mỗi khi đi chơi với anh còn nhiều hơn số câu em  nói cả hai ngày lúc bình thường.”

Nói xong cả hai đều cười ngặt  nghẽo. Anh rất thích đưa cô tới những nơi lãng mạn như quán cà phê, công  viên, rạp chiếu phim, anh còn thường hát cho cô nghe những bài hát của Châu  Kiệt Luân nữa. Dần dần, Lục Lộ yêu anh. Cô yêu sự chững chạc của anh, yêu  giọng ca yêu cả phẩm chất của anh.

Một thời gian sau, Triệu Diệp  quyết định thôi việc. Anh nói lương vừa thấp mà cả ngày lại phải ngồi viết  code, mắt mỏi vai đau, anh vốn dĩ bị cận, nhìn vào máy tính một thời gian dài  làm mắt anh nhức mỏi vô cùng. Lục Lộ hỏi anh về những ngày sống ở Thiên Tân  thế nào, anh chỉ kể  qua loa cho xong,  đại loại ngày trước anh có một công ty ở Thiên Tân, còn có một cô bạn gái  nữa. Phụ nữ đều là những sinh vật có tính tò mò mạnh mẽ, đã biết rồi lại càng  hỏi để biết nhiều hơn nữa. Cô rất hiếu kỳ với chuyện quá khứ của anh, tìm một  hồi trong danh sách bạn bè trên wechat, cuối cùng cũng tìm được một vài manh  mối. Có một lần cô tìm được tấm ảnh chụp bạn gái cũ của anh , cô bèn gửi cho  anh với lời nhắn “Em chẳng may lại tìm được bức ảnh này. Nhưng mà cô ấy  cũng đẹp lắm.” Triệu Diệp liền nhắn lại “Anh không muốn nhìn thấy  cô ta.” Lục Lộ thấy hình như mình sai rồi, cảm thấy vô cùng áy náy trong  lòng. Từ đó cô không hỏi chuyện cũ của anh nữa, có thời gian rảnh là lại giúp  anh tìm việc, lại còn ngồi chơi điện tử với anh. Mỗi lần cô tới tìm anh, anh  đều vô cùng vui vẻ dắt cô tới chợ, mua những món mà hai người thích ăn. Về  đến nhà anh cũng không ngần ngại mà lăn vào bếp, cứ để cô ngồi ngoài phòng  khách xem tivi, bởi Lục Lộ không biết nấu ăn. Lục Lộ nhìn anh qua tấm kính,  anh bèn nháy mắt với cô, có khi còn hôn gió. Nhìn dáng vẻ anh khi đeo tạp dề,  Lục Lộ có cảm giác dường như hai người họ đang sống những ngày hạnh phúc sau  khi kết hôn.

Mỗi lần nhắc tới Triệu Diệp,  Lục Lộ luôn nói rằng “Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, nấu ăn cũng rất  ngon, lúc yêu nhau đều là anh ấy nấu cả, tớ chỉ đứng một bên xem thôi. Tính  cách anh ấy cũng rất ổn, chưa từng quở trách tớ điều gì. Anh ấy rất thoải mái  bỏ tiền ra mua đồ ăn vặt, mua quần áo cho tớ, thật sự là rất chiều tớ.”  Nghe Lục Lộ nói vậy đám chúng tôi đều lấy làm khó hiểu, rõ ràng khi nhắc tới  Triệu Diệp là chỉ nhớ tới mặt tốt của anh ta, thế tại sao cuối cùng lại chia  tay nhau?

Lục Lộ nói Triệu Diệp rất kén  chọn công việc, lại có yêu cầu rất cao đối với lương thưởng. Anh cũng rất để  ý tới nội dung mà mình sẽ làm, phải vừa danh giá nhưng cũng nhàn hạ. Sau này  anh ấy tìm được công việc là một nhân viên tiêu thụ, chưa tới một tháng đã  nghỉ việc rồi, bởi lẽ tính cách của anh không hợp với công việc ấy. Vì không  thể tìm được việc, vậy nên anh ấy chỉ ở nhà chơi game, ca hát, tuy rằng đối  xử với tớ vẫn rất tốt, thế nhưng tớ không thể chịu nổi tình cảnh sa sút này  của anh ấy. Công việc của tớ cũng không được thuận lợi cho lắm, ngày nào cũng  phải tăng ca. Lắm khi tớ cáu với anh ấy, anh cũng không thèm dỗ, đợi đến khi  nào tớ hết giận lại đi tìm anh ấy. Khi mà tâm trạng bất ổn thì con người ta  thường có những suy nghĩ linh tinh, lại còn rất hay  nghĩ đến những vấn đề tiêu cực mà bình  thường luôn bỏ qua không để ý. Triệu Diệp hiếm khi đến tìm tớ, đều là tớ chủ  động đi tìm anh. Cho dù mỗi lần tớ đến anh ấy đều rất vui vẻ, thế nhưng tớ  luôn đoán được nguyên nhân tại sao anh ấy không tới gặp tớ.

Lục Lộ im lặng một lúc rồi nói  tiếp, có một lần Triệu Diệp đưa tớ đi ăn cùng đám bạn của anh ấy, Triệu Diệp  uống khá nhiều rượu, còn tán chuyện gì đó với mấy người bạn mà tớ không nghe  được. Bởi anh ấy nói bọn họ đang nói chuyện của cánh đàn ông, bảo tớ đi lên  phía trước đợi một lát, mặc kệ tớ cảm thấy tức giận. Tối đó anh ấy nôn rất  nhiều làm tớ phải chăm sóc đến tận lúc tảng sáng. Trong cơn mơ anh ấy gọi tên  ai đó, khi ấy tớ giận tới mức muốn bỏ đi luôn, thế nhưng tớ sợ anh ấy xảy ra  chuyện, thế là lại đợi trời sáng hẳn rồi mới đi. Sau này tớ có hỏi, anh cũng  không coi đó là chuyện lớn, anh nói “Anh vẫn chưa quên toàn bộ chuyện  quá khứ, thế nhưng người hiện tại đang ở bên anh chỉ có em, em yên tâm đi  đừng lo lắng gì.” Tớ nghĩ một hồi cũng thấy có lý, hết giận lại đi tìm  anh ấy. Thật ra anh ấy rất xem thường công việc của tớ, thường hay khuyên tớ  thôi việc đi tìm việc khác mà làm, thế nhưng tớ không đồng ý, tớ muốn làm  thêm một năm nữa xem sự nghiệp có tiến triển chút gì không. Sau đó công việc  của tớ không suôn sẻ cho lắm, anh ấy cũng không an ủi một câu, áp lực đè nặng  lên vai mà anh ấy không chịu hiểu, khiến tớ tủi thân vô cùng. Sau vài lần như  thế, tớ cảm thấy tuyệt vọng, đến một ngày sau khi tan làm, mệt muốn chết, bèn  gọi điện bảo anh đến gặp tớ một chút đi, tớ mệt lắm không đi được, thế mà anh  ấy lại không đến. Tớ điên tiết nên nhắn tin đòi chia tay, anh ấy không thèm  trả lời lại. Tớ không biết anh ấy có đọc được không, điện thoại tin nhắn cũng  không thấy động tĩnh gì. Ngày miệt mài với công việc thế mà tớ vẫn không  ngừng hi vọng, sau nhiều lần thất vọng thì cũng thấy quen rồi, tớ lại trở về  cuộc sống như hồi còn độc thân. Một tháng sau tớ thấy anh ấy đăng một tấm ảnh  lên wechat kèm theo mấy dòng chữ “Thật hạnh phúc và ngọt ngào khi cuộc  đời này có em.” Tớ không bình luận cũng không ấn like, chỉ kick vào tấm  ảnh thì chợt thấy cô gái này quen quá. Chúng tớ bên nhau ba tháng, chưa từng  công khai cho ai biết, tớ chỉ gặp qua vài người bạn của anh ấy thôi. Lúc về  thăm nhà, tớ nói đưa tớ đi cùng với, anh ấy đều từ chối nói thời gian có hạn,  sợ không kịp. Mãi sau cuối cùng tớ cũng phát hiện ra rằng, người trong ảnh  chính là bạn gái cũ của anh, hóa ra anh ấy ở bên tớ lúc hai người họ cãi  nhau, còn khi chia tay tớ rồi anh ấy lại trở về mối tình cũ. Ván cờ này thật  hoàn hảo, thì ra tớ lại làm kẻ thay thế của người khác suốt 3 tháng liền, thế  mà tớ đã từng cho rằng bọn tớ rất hạnh phúc cơ đấy, lại còn không quên nổi  anh ấy. Nhiều lúc tớ nhớ anh buồn đến phát khóc, sau đó hối hận tại sao lại  đề nghị chia tay, rồi lại còn có suy nghĩ muốn chủ động quay lại nữa. Thế  nhưng lúc nhìn thấy tấm ảnh ấy, tớ tự mắng mình là sao ngu dốt thế. Tớ không  biết trong suốt ba tháng đó, anh ấy quan tâm chiều chuộng tớ là thật lòng hay  chỉ là lừa dối. Tớ im lặng không muốn biết câu trả lời, thật thì sao mà dối  lừa thì sao, giờ đây mọi thứ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Lục Lộ nói, bởi vì đã từng yêu  đến thế nên mới chọn cách im lặng, không làm phiền, không chúc phúc. Tớ sẵn  lòng tin khoảng thời gian anh ấy ở bên yêu chiều tớ là thật chứ không phải  chỉ là một giấc chiêm bao của riêng mình tớ, chỉ là tớ sẽ vĩnh viễn không bao  giờ nhớ lại những hồi ức về anh nữa.

Tiếp tục đọc

Đăng tải tại Truyện dịch | Thẻ , , | Bình luận về bài viết này

CÓ ĐÔI KHI TÌNH YÊU CHỈ CÁCH MỘT CÁI XOAY NGƯỜI

20170220225536_mHuPx.thumb.700_0

Tác giả: Vũ Duệ Độc Vũ

Dịch: Thuyền Viễn Xứ

Lời tựa

Anh ấy là giọt lệ thất lạc từ kiếp trước của cô, tới kiếp này, dù trong cơn mộng mị cô có gọi tên ai, cô vẫn luôn là chấp niệm duy nhất chưa từng hối hận trong giấc mơ của anh ấy.

Trong cuộc sống, có thể cô vốn dĩ là viên ngọc đỏ thắm luôn khảm sâu trong lòng anh ấy, thế nhưng sau cùng cô lại trở thành đóa hoa bỉ ngạn mà anh ấy vĩnh viễn không thể nào chạm tới được. Chẳng rõ là do thời gian sai lệch, hay do luật nhân quả của luân hồi, có những mối tình chỉ có bắt đầu nhưng không thể kết thúc, chỉ cách cô một cái xoay người, vậy mà vĩnh viễn lại không thể ở bên nhau. Ngày cô đến chiếu sáng cả một cõi mộng mị, khi cô đi, tương tư của anh ấy cứ ngày một nhiều thêm.

Tình yêu là một điều rất huyền bí, không thể nói rõ ra, không thể cắt đứt nổi, muốn dùng lý trí mà lực bất tòng tâm. Trên đời này, có những cuộc tình biết rõ là không thể có kết quả gì, vậy mà cứ đứng đó cố chấp chờ đợi. Kể cả không thể nắm lấy tay cô, anh ấy vẫn lặng lẽ đợi, quyết không rời bỏ. Suốt kiếp người dài rộng, anh ấy chỉ mở lòng với cô, tòa thành trái tim kia cũng chỉ có chỗ cho cô trú ngụ. Ngày vui vẻ, đêm quyến luyến, tất cả cũng chỉ bởi vì cô. Dẫu rằng vì yêu mà trái tim chất chứa bao nỗi sầu muộn cô độc, dẫu cho đôi mắt kia vẫn còn quá nặng tình, anh vẫn nhìn cô chúc phúc.

Tiếp tục đọc

Đăng tải tại Truyện dịch | Bình luận về bài viết này

ĐOẢN VĂN 1

Dịch: Thuyền Viễn Xứ

Tác giả: không rõ

Nguồn: Weibo

Đào Tử nói:  Rượu có thể sinh tình, khói có thể quên tình.

Chị Trầm nói:  Cuộc sống của cậu không ngờ cũng phong phú ra phết.

Qụa Đen nói:  Khói thuốc và rượu thực sự là những thứ rất kì diệu.

Tịch đại gia  nói: Có một vài việc, làm rồi mới biết. Có một vài việc, sai rồi mới hiểu ra.

Họ gặp gỡ nhau  trên hành lang đi bộ, ngày đó anh va phải cô, anh vội vàng chạy đến nói xin  lỗi, hỏi cô có sao không.

Cô đang muốn  ngẩng đầu lên rồi nổi đóa, vậy mà khi cô nhìn thấy anh, trong lòng bỗng hồi  hộp, vội vàng nói không sao, gò má nổi lên mấy vệt ửng hồng.

Anh đỡ cô dậy, mỉm cười với cô rồi nói tên của tôi là Cố Ích.

Cô líu ríu  trong miệng, xấu hổ ngượng ngùng trả lời, tên tôi là Tô Dĩ.

u=997617186,624711595&fm=206&gp=0

Tuổi mười sáu  cô vừa gặp anh đã trúng tiếng sét ái tình, rõ ràng không phải một anh chàng  xuất sắc, vậy mà lại khiến trái tim cô đập liên hồi như nổi trống. Lặng lẽ mang  bữa sáng cho anh, lúc chơi bóng rổ thì đưa cho anh một chai nước, vụng trộm  nghe ngóng tin tức về anh.

Tuổi mười bảy  cô từ bỏ học khối xã hội, chọn khối tự nhiên để được học giống anh, chỉ bởi  vì muốn gần anh thêm một chút, một chút. Cô ngồi phía  trước anh, chàng trai ấy thích nhất là kéo tóc đuôi gà của cô, mỗi ngày khi cô đấm đấm  cái lưng nhức mỏi đều ngẫu nhiên hơi quay người mà nhìn một bên gò má đang  say ngủ của anh, lúc anh leo tường trốn học lại giúp anh trực nhật.

Tuổi mười tám  bận rộn bù đầu, vậy mà cô vẫn cố tranh thủ thời gian đi xem anh chơi bóng,  giúp anh trực nhật. Dùng tiền tiết  kiệm của nửa năm để mua một lọ nước hoa KENZO làm quà sinh nhật tặng anh, anh  cười tươi nói cảm ơn anh sau đó ôm cô một cái thật chặt. Cô lén lút bắt chước  những nguyện vọng của anh rồi sau đố nỗ lực phấn đấu.

Mười chín tuổi  họ tốt nghiệp trung học, cả lớp ồn ào náo nhiệt cùng nhau hát hò đùa giỡn, cô  tưởng rằng chuyện bí mật của mình hầu như đã bị tất cả mọi người nhìn ra  được. Bọn họ đẩy cô đến đứng trước mặt anh, trong phút chốc anh bỗng giật  mình, sau đó cười cười mà nói, chúng ta chỉ là bạn bè bè thôi, cô cười nhẹ mà  chẳng nói gì.

Ngày thứ hai  cô đứng trên sân ga, tay cầm túi hành lý đợi anh, đối với khuôn mặt đầy kinh  ngạc kia chỉ nói hai chữ: thật trùng hợp!

Tiếp tục đọc

Đăng tải tại Truyện dịch | Bình luận về bài viết này

BONG BÓNG CỦA TRỜI

Tặng Si, cho những ngày giữa tháng sáu nắng cháy tâm hồn

Cô bé con vừa lau dọn bàn, vừa hí hoáy bấm bấm vài dòng tin nhắn vội vã trả lời cho đối phương đầu bên kia, thi thoảng cười tủm tỉm, khuôn mặt sáng ngời, niềm hạnh phúc của tuổi trẻ. Tôi ngồi phía sau quầy bar cân đo đong đếm từng chút sữa một, rồi đổ chúng vào trong bình pha chế lớn, chuẩn bị cho ra một thứ đồ uống mới lạ, của riêng tôi tạo ra, cho chính tôi vào những ngày Hà Nội trở mình trong cơn gió bấc mới về vào đêm qua.

Cô bé con cười tủm, mắt lấp lánh khẽ nheo lại vì nụ cười, cong hệt như vành trăng. Tôi thấy ngơ ngác và say sưa.

“ Lại anh chàng nào vậy, bé con của tôi ơi?”

Rót thứ đồ uống có màu nâu ngọt của cà phê, sữa và vài lá bạc hà, nóng hổi, nghi ngút khói, tôi nhâm nhi rồi thích thú hỏi cô nàng.

“Một anh chàng quen qua mạng, bà chị ơi, thú vị cực. Em nói chuyện suốt mà không chán!”

Cô bé nhoẻn miệng cười trả lời tôi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình cảm ứng sáng trưng và to sụ, hẳn trong đầu cô lúc này, ngoại trừ anh chàng phía bên kia ra, chẳng gì có thể khiến cô rời mắt.

“Cẩn thận bị lừa nhé cô em, giờ xã hội loạn lạc lắm. Không cảnh giác là bị bán sang biên giới làm vợ của năm người, hoặc bị xin quả thận như chơi đấy!”

Tôi khúc khích cười, nhìn khuôn mặt nghệt ra của con bé mà thấy tâm trạng bỗng vui vẻ. Còn điều gì hạnh phúc hơn là trêu trọc những người khác để lấy đó làm niềm vui, trong những chuỗi ngày nhám chán và vô vị này?!

Tiếp tục đọc

Đăng tải tại truyện ngắn ^^ | 3 bình luận

GIÓ MÙA HẠ

Người cũ

20140322154134-codon

“Này bạn, tôi ra Hà Nội rồi, đến đón tôi đi.”

“…”

“Này bạn, không nghe thấy gì sao? Ra Giáp Bát đón tôi đi, mệt quá rồi đấy.”

“Khốn nạn! Cậu ra cũng không thèm báo trước cho tôi một tiếng. Bây giờ là bốn giờ sáng, cậu định để đứa con gái như tôi một thân một mình ra đường vào lúc tờ mờ sáng như thế này à?”

Đầu dây bên kia vẫn cười ha hả không dứt, tuy vậy trong giọng nói vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi sau cả mấy ngày trời ngồi xe vất vả.

“Ra đón tôi đi, được không bạn. Mệt mỏi quá à! Đà Nẵng giờ cũng khiến tôi muốn trốn quá!”

Tôi thấy sống mũi mình cay cay, cơn buồn ngủ cũng biến mất sạch banh sau câu than thở đầy chán chường ấy. Thế giới này nhỏ hẹp quá, đâu đâu cũng thấy những nỗi buồn, con người thì đi mãi vẫn không biết trốn tránh ở nơi đâu.

Tôi nhanh chóng nấu cho Huy hai gói mỳ ăn liền nóng hổi, còn cậu thì nằm dài trên chiếc ghế sô pha màu cà phê đã cũ, thích thú trêu chọc con mèo trắng muốt của tôi. Thi thoảng Khoai Lang không chịu đựng được, nó bực tức grừ grừ mấy tiếng, móng vuốt cũng lộ hết ra, chỉ chực nhảy đà lao vào Huy mà cào xé. Tôi đặt bát mỳ vẫn còn bốc hơi nghi ngút khói trước mắt cậu, túm lấy con mèo đang xù lông hết cỡ ôm vào lòng khẽ dỗ dành, lặng yên nhìn từng động tác ăn vội vã của người đối diện.

Tiếp tục đọc

Đăng tải tại truyện ngắn ^^ | 2 bình luận

NGƯỜI LẠ

“…Trong những năm tháng dài rộng của tuổi trẻ, anh ấy chính là niềm mơ ước lớn nhất của tôi. Vì anh ấy tôi có thể làm tất cả mọi việc. Min ạ, chị đã bao giờ trải qua cảm giác đau đớn đến tột cùng này chưa? Chính tay đẩy anh ấy về phía của người khác rồi sau đó lại tìm một nơi tối tăm nào đó, bó gối lại rồi ôm lấy mình mà khóc. Chị nói xem, tôi rốt cục có lỗi gì? Yêu một người cũng là sai trái ư?…”

 Cơn mưa rào và chàng trai ấy 

Hà Nội đón mùa hạ bằng trận mưa rào đầu tiên trong một buổi chiều oi bức và nóng nực đến phát điên cả người. Tôi mở điện thoại và nhìn lịch, sang tháng năm rồi, hè rồi có khác, chẳng trách trời lại nóng như thế này. Cửa chính được đóng kín để tránh những hạt mưa hắt vào, mấy khung cửa kính xung quanh đều được mở toamg hết cả ra đón những cơn gió, đón cả mùi ngai ngái và nồng nồng của đất mỗi khi có một trận mưa ghé qua. Tôi kéo ghế đến gần khung cửa sổ hơn nữa, cố ghé mặt mà hưởng thụ cơn gió thiên nhiên hiếm hoi trong những ngày hè nóng cháy của Hà Nội. Bao năm rồi mà Hà Nội vẫn thế, có nhiều thứ đã thay đổi nhưng cũng có vài điều mãi mãi chẳng đổi thay. Như mùi mưa của nơi đây chẳng hạn. Cánh cửa chính bỗng được đẩy ra, một vị khách bước vào. Người anh ta ướt rượt như một con chuột vừa được vớt từ dưới nước lên, những giọt nước thi nhau chảy tong tỏng từ mái tóc ướt nhẹt dính sát vào khuôn mặt. Nước chảy thành từng vũng lớn ở cửa khiến Khoai Lang đang nằm thiu thiu ở gần đó cũng khó chịu đến mức phải dành cho anh ta một cái lườm sắc lẹm. Tôi thở dài, ai nói ra từ “chảnh chó” thật là sai lầm, chó thân thiện thế cơ mà, phải là “chảnh mèo” mới đúng chứ.

Tiếp tục đọc

Đăng tải tại truyện ngắn ^^ | Bình luận về bài viết này

CHÔNG CHÊNH MỘT CHIỀU GIÓ NỔI

em nhớ chàng, thế thôi!

dd62a2a42cb68d0a41b6e52ad2b3f657aa0bd935

– Mày với thằng bảo là thật à?

– Vụ gì cơ?

– Thì áo đôi ấy.

– À!

– Bắt đầu từ bao giờ?-Nó sửng sốt hỏi.

– Từ hồi lớp 11, loạn lên trên FB mà mày không biết à =)))))) (bắt đầu cố nín cười)

– Không, tao có biết gì đâu. Chả đứa nào nói cho tao nghe cả.

– Mãi mới đồng ý đấy. Rắc rối lắm. (sắp chết vì nín cười)

– Vậy à, thế mà mày cũng chẳng kể cho tao.-Thằng bạn xịu mặt

Thôi đến lúc này thì em chịu không nổi nữa rồi.

– Mày đang nói cái gì đây, ý tao là tao vs thằng Bảo đang mặc áo lớp mình chứ chẳng  phải áo đôi.

Bó mặt ngu luôn, đánh em đen đét. Con chó, mày trêu tao.

Ừ thằng bạn chó ạ, mày làm tao buồn cười mãi.

Tiếp tục đọc

Đăng tải tại những gì tôi nghĩ | Bình luận về bài viết này

CHO MỘT CHIỀU CUỐI NĂM

Gửi chàng nhân ngày một năm mình không gặp!

img_201404222152449704

Năm nay tết đến muộn, muộn tới mức em còn chẳng nghĩ đã qua rằm tháng chạp, ngày rằm cuối cùng trong năm rồi cơ. Bởi cuộc sống thường ngày quá yên ả, bởi nhịp sống hàng ngày nó cứ vô vị và tẻ nhạt cuốn em đi, thế nên em thấy nhạt, thấy vắng và thấy buồn. Ngày này của năm trước, đứng trông nhà cho mẹ mà ngóng mặt ra đường, nhìn từng hàng xe cộ tấp nập rồi tự hỏi liệu năm sau em có là một trong những sinh viên đang ngược xuôi ngoài kia tết đến mà tìm đường trở về với mẹ hay không. Cuối cùng em cũng biết là có, cuối cùng em cũng đỗ đại học. Cuối cùng cũng trở thành sinh viên với sự hoang vắng và tẻ nhạt. Bỗng thấy ghét!

Tiếp tục đọc

Đăng tải tại những gì tôi nghĩ | Bình luận về bài viết này

GỬI CHÀNG TUỔI 19

Gửi chàng trai của em! Chúc chàng sinh nhật vui vẻ. Sinh nhật tuổi 19 thật hạnh phúc bên gia đình, bạn bè và nếu có thì sẽ bên cả một cô gái nào đấy. Chàng ơi, chàng 19 rồi, năm sau chàng sẽ 20. Còn em vẫn chênh vênh với đời ở tuổi 18 rưỡi, chênh vênh với những con sóng đang xô trong lòng mình. Sóng lòng em là vì chàng đấy. Thế nhưng sóng lòng chàng lại chẳng xô vì em. Buổi sáng hôm sinh nhật chàng, em mở mắt mà bỗng dưng nước mắt cứ trào ra. Ừ hôm đấy là sinh nhật chàng mà. Sinh nhật lần thứ bao nhiêu rồi em không dám nhắn tin chúc mừng sinh nhật chàng nhỉ? Sinh nhật lần thứ bao nhiêu rồi mà em không được có quyền để ở bên cạnh chàng? Là bởi em yêu đơn phương nên tình em mãi trôi nổi và mênh mang. Là vì em yêu đơn phương nên cho dù bên cạnh chàng có một cô gái nào đó, cho dù cô ấy là người biết chàng sau em, yêu chàng sau em, em vẫn trở thành một đứa con gái đáng ghét yêu người yêu của người ta. Thế đấy chàng ạ, em bỗng thấy thương cho chính mình, thương cho những tình cảm vô vọng mà em dành cho chàng, thương cho những yêu thương rồi sẽ tan thành tro bụi, thương cho tuổi trẻ của em cứ mãi chờ đợi chàng. Chàng ơi, năm năm rồi đấy, em thích chàng năm năm rồi, từ khi em mười ba cho đến lúc em mười tám, năm sau sẽ mười chín, và tình cảm của em dành cho chàng cũng sẽ thổi nến kỉ niệm năm thứ sáu. Nếu chàng biết em yêu chàng, à không, là thích chàng, nhiều như thế này liệu chàng có thương xót cho em một chút mà thích em không? Em chẳng dám nói là mình yêu chàng, cho dù tình cảm của em rõ rành rành ra đấy là yêu, thế nhưng em vẫn cố gắng mà chối đây đẩy chỉ nhận nó là thích. Bởi vì là thích, nên em sẽ có thể dễ dàng mà buông bỏ đoạn tình cảm này. Vì là thích nên bất cứ lúc nào em cũng có thể rời bỏ bóng hình chàng mà đi tìm người khác. Vì không phải là yêu, thế nên nếu chàng có biết cũng đừng bận tâm nhé. Con gái yêu và thích khác nhau mà, thích thì dễ từ bỏ, còn yêu nó đau đến tận cùng của cảm xúc, nó khiến em cứ tan nát trái tim ra, thế nên em chẳng dại gì mà nhận là yêu chàng đâu. Yên tâm chàng nhé! Tiếp tục đọc

Đăng tải tại những gì tôi nghĩ | Bình luận về bài viết này